Trong mắt Cao Phỏng lóe lên tia sáng nhàn nhạt, hắn nhìn chằm chằm Grandi.

Để hoàn thành trò chơi, hắn cần xác định chip mà đối phương có, vì thế hắn mới nhìn thấu được năng lực của đối phương.

Năng lực của hắn có thể nhìn thấu phần lớn mọi người, vì thế khi nhìn Ôn Văn hắn mới kinh ngạc đến vậy, bởi vì hắn không nhìn được chip của Ôn Văn.

Mà Grandi thì không hề che giấu, thực hào phóng để Cao Phỏng quan sát.

Trong mắt Cao Phỏng xuất hiện một ký tự trò chơi nho nhỏ, tầm mắt xuyên vào trong thân thể Grandi, sau đó nháy mắt túa mồ hôi lạnh.

Trong mắt hắn, phía sau linh hồn của Grandi có một cái bóng mơ hồ.

Cái bóng kia là một người phụ nữ trần truồng tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, cô ta xem linh hồn của Grandi như trẻ sơ sinh mà ôm vào trong lòng, dưới sự ảnh hưởng của cô ta, một nửa linh hồn Grandi cũng đã biến thành màu xanh.

Mà dưới thân người phụ nữ kia là một sự tồn tại khổng lồ và đáng sợ đến mức khó có thể hình dung.

Một cục thịt tròn khó có thể diễn tả, rễ cây của thực vật đang vặn vẹo, lớp vỏ ngoài cứng rắn có hình thù kỳ dị, những đoạn tay chân cắt sắc bén dữ tợn bất quy tắc, hết thảy những thứ này hòa chung lại một chỗ tạo thành một sự tồn tại làm người bình thường liếc mắt nhìn một cái sẽ cảm thấy phát điên.

Nếu không phải Cao Phỏng chỉ là một con rối phân thân, thì bản thể của hắn đã vì thế mà chịu tổn thương nặng nề!

Nhưng cho dù là vậy thì bản thể của hắn cũng không thể chịu nổi, một ngụm máu bẩn phun ra, cũng bắt đầu kiêng kỵ thật sâu với thành phố Phù Dung Hà này.

Thành phố Phù Dung Hà này không thể ở lâu được, chờ trò chơi này kết thúc, hắn sẽ lập tức rời đi!

Cảm giác bị sự tồn tại kia nhìn chằm chằm ở thế giới hiện thực giống như bạn có thể ném một viên kẹo vào ổ kiến, cũng có thể giẫm một cước vào đó!

Cao Phỏng ngay cả một câu cũng không nói, thân thể trực tiếp biến mất, chỉ để lại hai người Liêu Gia Hân và Grandi, trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, không có lời nào để nói.

"Còn tưởng lá gan của hắn lớn chừng nào... nhưng nếu đổi lại là mình, có lẽ cũng ôm đầu bỏ chạy."

Grandi thất vọng lắc đầu, nếu không có người giúp, cuối cùng hắn sẽ biến thành dáng vẻ gì, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.

Nhưng hắn cũng biết, thật ra không ai có thể giúp hắn.

Sự tồn tại ảnh hưởng tới hắn tuyệt đối không phải quái vật cấp tai nạn, thậm chí có khả năng không phải là cấp tai biến!

Mặc dù sự tồn tại ở cấp bậc đó không dễ dàng ảnh hưởng tới hiện thực, nhưng một khi đã ảnh hưởng được thì không phải thứ mà người bình thường có thể ngăn cản!

...

Sáng sớm hôm sau, Ôn Văn giống như bình thường đi tới Hiệp Hội Thợ Săn, là người của tổ chức thì đúng giờ quẹt thẻ đi làm chính là một thói quen tốt.

Được rồi, thật ra là anh không muốn bỏ sót tin tức hữu dụng nào mà thôi, bằng không với tính tình của anh, muốn anh đi làm đúng giờ thì...

Trừ phi là bị phạt trừ tiền lương!

Không, hiện giờ có trừ lương cũng không dùng được nữa rồi, bởi vì anh có tiền.

Khi tới nơi, Ôn Văn phát hiện đang có cuộc họp, Lâm Triết Viễn ngoắc tay gọi Ôn Văn vào trong.

Có thể tham gia cuộc họp cũng có nghĩa là đã tán thành Ôn Văn, tính ra thì Tiêu Tân Lôi đã vào trước nhưng đến giờ vẫn còn đáng thương ngồi xổm ngoài cửa phòng.

"Đêm qua, một nhà xưởng bỏ hoang khu ngoại ô phía Bắc đã bị sức mạnh cấp tai biến công kích, hiện giờ vẫn còn sót lại chút sức mạnh, chuyện này không thể khinh thường, hơn nữa cũng đã vượt qua quyền hạn xử lý của chúng ta."

Tất cả thợ săn đều rất nghiêm nghị, sức mạnh cấp tai biến một lần nữa xuất hiện ở Phù Dung Hà, có lẽ sẽ gây ra hỗn loạn rất lớn.

Mà Hiệp Hội Thợ Săn ở thành phố Phù Dung Hà bọn họ lại không làm được gì, chỉ có thể chờ cấp trên phái người tới điều tra.

Ôn Văn cũng tỏ ra khiếp sợ, tựa hồ là bị dọa không nhẹ.

Lâm Triết Viễn liếc nhìn Ôn Văn, cảm thấy phản ứng của Ôn Văn rất bình thường, lần trước Ôn Văn cũng đã nhìn thấy con mắt kia, có phản ứng thế này là hợp lý.

Nhưng Lâm Triết Viễn không biết, công kích kia chính là Ôn Văn làm ra.

"Tôi đã báo cáo lại cho tổng bộ bên tỉnh Hải Bắc, siêu thợ săn trên tự Băng Hà sẽ tới thành phố Phù Dung Hà trong vài ngày tới để điều tra về chuyện này, trước đó chúng ta cần phải giải quyết xong vụ Nhan Bích Thanh..."

"Sau đó sẽ tập trung xử lý sự kiện sức mạnh cấp tai biến xuất hiện!"

Có liên quan tới quái vật cấp tai biến không phải là chuyện nhỏ, vì thế trước đó Nhan Bích Thanh làm Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Phù Dung Hà như gặp đại địch, nhưng bây giờ đã trở thành nhân tố không thể xác định phía sau một sự kiện lớn hơn.

Vì thế trước khi người bên trên tới, bọn họ cần phải giải quyết cho xong Nhan Bích Thanh.

'Chậc, cấp trên muốn phái người tới điều tra mình... khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút rồi.'

Ôn Văn có chút dở khóc dở cười, vì muốn giải quyết Nhan Bích Thanh nên anh mới làm ra chuyện kia, không ngờ lại rước tới phiền phức càng lớn hơn nữa.

Có điều chỉ cần đủ cẩn thận thì có lẽ không có vấn đề gì.

Còn nữa... siêu thợ săn trên tự và siêu thợ săn bình thường có gì khác biệt à?

"Ôn Văn, cậu với chú Cung cùng tới nhà xưởng kia điều tra sơ bộ một chút đi, chỉ cần ghi chép lại tình huống thôi, không nên làm chuyện dư thừa."

"Cấp tai biến khác biệt hoàn toàn với những thứ mà cậu từng đối phó trước đó, không quản là hành vi mạo hiểm gì cũng có nguy cơ tử vong rất cao, thậm chí có lẽ còn khủng khiếp hơn cả tử vong."

"Với lại nơi đó rất hẻo lánh, Vưu Hán, em điều tra xe cộ lui tới bên đó xem thử xem có người nào khả nghi không."

Sau khi thông báo tình huống xong, Lâm Triết Viễn bắt đầu ra lệnh.

Ôn Văn có chút may mắn khi hôm qua đã làm cải trang, lại còn cố ý để tài xế cho mình xuống ở nơi khác rồi tự mình đi bộ qua.

Bằng không có lẽ sẽ bị Hiệp Hội Thợ Săn phát hiện.

Lúc này Ôn Văn ngược lại lại muốn cám ơn đám côn đồ đã làm hỏng xe, bằng không nếu anh trực tiếp lái xe tới ngoại ô phía bắc thì đã lọt vào vòng hoài nghi rồi.

Sau đó, Ôn Văn và Cung Bảo Đinh đi tới nhà xưởng ngoại ô phía bắc kia, dọc theo đường đi, bầu không khí giữa hai người có thể xem là khá hòa hợp.

Ôn Văn không ngừng đưa ra thắc mắc về những vấn đề nhỏ trong khi sử dụng siêu năng lực, mà Cung Bảo Đinh cũng kiên trì giải đáp làm Ôn Văn được lợi không nhỏ.

Hành động lần này kỳ thật rất đơn giản, đơn giản đến mức hai người chỉ cần tới đó ghi chép lại một chút mà thôi, chỉ là đề phòng Ôn Văn chưa quen việc nên Cung Bảo Đinh vẫn là người chủ đạo.

Không ngờ ở trong Trạm Thu Nhận Tai Ách, Ôn Văn là người lãnh đạo trực tiếp của Cung Bảo Đinh, mà ở thế giới bên ngoài, Ôn Văn lại trở thành trợ lý của Cung Bảo Đinh...

Dọc theo đường đi, ngoại trừ giải đáp những thắc mắc của Ôn Văn, hai người chỉ nói mấy chuyện linh tinh mà thôi.

Không hề ẩn ý hay dò xét gì về trạm thu nhận, điều này làm Ôn Văn khá kỳ quái, lẽ nào Cung Bảo Đinh không hề hoài nghi chút nào?

Nhưng Ôn Văn không biết rằng, Cung Bảo Đinh là người khôn biết giữ mình mà thôi.

Kinh nghiệm có được từ trăm ngàn vị tiền bối Hiệp Hội Thợ Săn đi trước nói cho Cung Bảo Đinh biết, đối với sự tồn tại mà mình không thể nào hiểu được, biết càng ít thì lại càng an toàn.

Hai người lái xe tới nhà xưởng, sau khi xuống xe, Cung Bảo Đinh nhìn mảnh đất rộng bị nhân viên hỗ trợ bao vây mà trầm tư.

Không cần tự mình đi vào nơi đó Cung Bảo Đinh cũng đã cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn ở đó, hơn nữa anh còn rất quen thuộc với nó.

Là hơi thở của sức mạnh của người thần bí trong trạm thu nhận!

Ngày đó quả kia anh không nhận sai, người đó là một sự tồn tại cấp tai biến có thể hoạt động ở thế giới hiện thực!

Một cấp tai biến có thể tự do hành động ở thế giới bên ngoài, không quản là thế lực nào thì cũng là một nhân tố không thể khống chế, thậm chí có thể ảnh hưởng tới thế cục của các thế lực lớn.

Phải biết Hiệp Hội Thợ Săn có thể trấn áp toàn bộ tổ chức bí ẩn toàn liên bang cũng chỉ có tám vị thợ săn cấp 'Chân Ngã' mà thôi!

Nhưng điều đau buồn bây giờ là Cung Bảo Đinh lại chính là tay sai của người ta, vì thế chỉ có thể giúp đỡ giấu giếm một ít tin tức mấu chốt mà thôi.

Cung Bảo Đinh quay đầu nhìn sang Ôn Văn, chỉ thấy Ôn Văn run bần bật, răng hàm trên va với răng hàm dưới, mắt nhìn trừng trừng, trên mặt cũng túa một lớp mồ hôi mịn, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Diễn xuất cũng là một tuyệt kỹ cơ bản cần rèn luyện của thám tử, nếu như tiến vào ngành giải trí, nói không chừng Ôn Văn có thể lăn lộn giật được cái danh diễn viên phái thực lực.

0.11565 sec| 2426.563 kb